Tối 13/9/2017, trong căn nhà ven đường tỉnh lộ ở xã Thanh Lâm, huyện Lục Nam, tỉnh Bắc Giang, hai vợ chồng và đứa con trai đang xem chương trình truyền hình như mọi ngày thì tivi sáng lóe rồi vụt tắt. Chị Nguyễn Thị Hoài lẩm nhẩm: “Hay là điềm dữ”. Ngày mai vợ chồng chị cho đứa con trai Nguyễn Đức Minh xuống Hà Nội khám bệnh.

VTC6: BỨC THƯ GỬI CON TRAI MẮC UNG THƯ CỦA NGƯỜI MẸ TRẺ

Trước đó chục ngày, chị Hoài thấy con có hạch ở cổ giống quai bị. Đến bệnh viện huyện, bác sĩ chẩn đoán Minh bị viêm tuyến nước bọt nên cho thuốc uống một tuần. Chị Hoài tất tả mua thêm cao dán cho con nhưng cả chục ngày sau không khỏi nên đến phòng khám tư nhân. Bác sĩ ở đây khuyên chị đưa con ra Hà Nội vào Viện Huyết học – Truyền máu Trung ương kiểm tra cho chắc chắn, nhớ mang theo quần áo vì có thể phải ở lại lâu.

Chị Nguyễn Thị Hoài ở xã Thanh Lâm, huyện Lục Nam, tỉnh Bắc Giang có con trai đầu lòng Nguyễn Đức Minh mắc bệnh ung thư máu từ năm 2017.

Nội dung bài viết

Những tháng ngày tự trách mình

Năm 2007, Hoài mới 20 tuổi. Cưới chồng không lâu chị sang Đài Loan xuất khẩu lao động. Ở nơi đất khách, chị làm việc 17 tiếng mỗi ngày để tích cóp từng đồng với mong muốn mai này về quê mua đất, xây nhà và ổn định cuộc sống. Về nước, sức khoẻ chưa thực sự ổn định sau 6 năm bôn ba nước ngoài nhưng chị vẫn quyết định có một đứa con ngay lập tức để ông bà hai bên đỡ mong ngóng.

Bé Nguyễn Đức Minh ra đời năm 2014 trong sự vui mừng của gia đình hai bên. Chỉ có Hoài lo lắng không yên vì con không được bụ bẫm, hay ốm vặt. Mỗi lần chăm con ốm, chị lại tự trách mình đã không kiên nhẫn chờ sức khoẻ ổn định rồi mới sinh con. Hai năm sau Minh có thêm em trai, cuộc sống gia đình chị Hoài cũng dần ổn định. Hàng ngày chồng đi làm công nhân, vợ làm việc cho công ty chuyên về xuất khẩu lao động, thu nhập không nhiều nhưng với mức sống ở quê cũng coi như có của ăn của để.

Trong hoàn cảnh mọi thứ tốt đẹp, bình yên như thế, chị Hoài chỉ mong “ra Hà Nội bác sĩ báo con bị quai bị nặng, cho thuốc uống thêm là khỏi”.

Sáng sớm một ngày giữa tháng 9/2017, chị Hoài cùng chồng bế con chờ chuyến xe sớm ra Viện Nhi Trung ương. Trên chuyến xe lèn chặt người ở Bắc Giang đến Hà Nội khám bệnh, vợ chồng chị vẫn định khám xong đưa con vào nhà bà con chơi.

Họ không ngờ chỉ buổi trưa ôm đó đã nhận được tin sét đánh: Con trai bị ung thư máu.

Nghe bác sĩ thông báo chị Hoài lả đi ở hành lang bệnh viện. Nước mắt trào ra không một tiếng nấc, chồng chị tay bế con, tay dìu vợ ra xe về quê làm thủ tục chuyển viện. Bé Minh trong cơn sốt mê man đòi ăn kẹo. Bác tài thì gắt: “Hai đứa đừng khóc nữa, có phải xe tang đâu”.

Chị Hoài lại một lần nữa tự trách: “Mình đã sinh con ra không khoẻ mạnh lại không biết chăm nên bé mắc bệnh hiểm nghèo”.

Mẹ phải cười để là chỗ dựa cho con

Hai ngày sau, Minh trở thành bệnh nhân khoa Bệnh máu trẻ em của Viện Huyết học Truyền máu Trung ương. Đưa con vào phòng bệnh, chị Hoài sững sờ khi xung quanh toàn các em bé đầu trọc, tay cắm ống truyền chỉ còn da bọc xương. Đứa ngằn ngặt khóc, đứa mệt lả ngủ gục trên vai bố mẹ. Chị không dám nghĩ tiếp những ngày tiếp theo ở viện sẽ thế nào.

Bác sĩ dặn chữa bệnh sẽ kéo dài cả năm nên chỉ cần vợ hoặc chồng ở lại để giữ sức chăm con lâu dài nhưng chồng chị không nỡ về. Đêm đó, hai vợ chồng thuê giường xếp ngủ ở hành lang. Chồng vắt tay lên trán nghĩ về 6 năm xa nhau đằng đẵng còn vợ ngồi ôm ngực nức nở. Thấy sữa chảy ướt đầm ngực áo chị Hoài mới nhớ đến đứa con trai út vẫn ở quê chờ mẹ về cho bú.

Từ khi con trai mắc bệnh hiểm nghèo, chị Hoài thường xem lại những bức ảnh cũ thời bé còn khoẻ mạnh.

Ba tuần sau, Minh truyền hoá chất lần đầu. Trước đây nghe đến hoá chất là chị Hoài rùng mình vì biết rất độc hại. Mỗi giọt thuốc trên chai truyền nhỏ xuống là nước mắt người mẹ chảy ra. Đến lúc này chị mới chấp nhận sự thật con bị bệnh hiểm nghèo. Ngày nào thức dậy, chị cũng lo sợ con không còn ở bên mình lâu nữa.

Hàng đêm Hoài nằm đọc thông tin cách chăm sóc trẻ em mắc ung thư máu. Từ một người mẹ không hiểu nhiều về kiến thức y học, chị đã biết thế nào là bạch cầu tăng, hồng cầu giảm, vì sao con bị nấm miệng sau khi truyền thuốc… Chị ghi lại các lưu ý chăm sóc trẻ em tìm đọc được và viết những bức thư cho con dù Minh chưa biết đọc.

Một buổi tối đang say mê tìm tài liệu chăm sóc người bệnh, chị Hoài thấy video về người phụ nữ sống cùng ung thư tử cung 7 năm. Đọc về hành trình của bà Nguyễn Thị Duệ ở Ba Vì, Hà Nội chị đồng cảm và thấy được tiếp thêm sức mạnh. “Câu chuyện về một người phụ nữ thôn quê bị ung thư di căn nhưng vẫn lạc quan để vượt qua đau đớn khiến tôi cảm động và quyết tâm gọi cho cô hỏi kinh nghiệm cải thiện sức khoẻ, chống chọi với bệnh ung thư”.

Hai người phụ nữ chưa từng biết mặt, quen tên đã trò chuyện cả tiếng đồng hồ qua điện thoại. Điểm chung duy nhất kéo họ lại gần nhau là: cuộc chiến với bệnh ung thư. Bà Nguyễn Thị Duệ đã mang đến cho Hoài hai món quà quý giá: Tinh thần lạc quan để cùng con vượt qua những nỗi đau và thực phẩm bảo vệ sức khoẻ GenK STF Liquid.

“Cô Duệ đã khóc khi nghe tôi kể về Minh. Cô dặn tôi phải vững lòng để làm chỗ dựa cho con. Con trẻ ngây thơ chưa hiểu về bệnh tật, cái chết nhưng nó biết bố mẹ buồn để khóc theo. Cô cũng dặn tôi nhớ mua thực phẩm bảo vệ sức khoẻ GenK  STF cho Minh uống. Nghe lời cô tôi tìm hiểu thì được biết GenK STF là sản phẩm từ đề tài nghiên cứ khoa học của Viện Hàn lâm Khoa học và Công nghệ Việt Nam. Sản phẩm có hoạt chất Fucoidan sulfate hóa cao, phân tử lượng thấp, giúp bệnh nhân ung thư cải thiện sức khoẻ. Thấy sản phẩm được Bộ Y tế cấp phép tôi an tâm mua cho con dùng”.

Chị Nguyễn Thị Hoài mua thực phẩm bảo vệ sức khoẻ GenK STF Liquid cho con trai sử dụng. Kết hợp uống GenK STF Liquid với phác đồ điều trị ở Viện Huyết học – Truyền máu Trung ương, bé Minh cứng cáp, bớt đau đớn mỗi lần hoá trị.

Người mẹ 2 con không còn than trách bản thân, số phận. Cuộc nói chuyện với người phụ nữ xa lạ khiến chị hiểu “bệnh tật không chừa một ai, nếu không may vào con mình thì cố gắng sống chung với nó”. Đợt truyền hoá chất cuối của Minh, mẹ mua thêm truyện tranh, sách tập tô màu, đồ chơi cho con.

Mỗi lần con kêu đau, Hoài vừa xoa bóp tay chân vừa kể câu chuyện về “Chú lính chì dũng cảm”, “Cuộc phiêu lưu của Tí Hon” để thằng bé hiểu thêm về lòng can đảm. Minh hay mếu máo đòi uống nước ngọt, ăn bim bim, xúc xích nhưng chỉ cần mẹ nhắc: “Đồ ăn có hại cho sức khoẻ, con sẽ lâu khỏi bệnh, không được về nhà chơi với em Lâm” là thằng bé nín ngay. Cảm nhận được niềm vui của mẹ, thằng bé chịu khó ăn, chăm uống nước hoa quả, uống thêm GenK STF Liquid mỗi ngày để mau được về nhà với bố và em trai.

Ước mơ được đi máy bay

Tháng 11/2018, Minh được về quê sau một năm ròng rã bán trú ở bệnh viện. Chị Hoài quyết định mua cho hai con vài bộ quần áo mới để cả nhà vào Đà Nẵng chơi. Lần đầu tiên, Minh được thực hiện ước mơ đi máy bay lại còn được ngắm biển, thăm nhiều cảnh đẹp.

Bé Minh được thực hiện ước mơ đi máy bay trong chuyến du lịch Đà Nẵng đầu năm 2019 cùng bố mẹ và em trai.

Về nhà, Minh đi học trở lại, ngày nào cũng tíu tít khoe đã biết thêm nhiều bài thơ, vẽ được bức tranh đẹp. Nhắc đến chuyện đi viện kiểm tra, thằng bé cũng không mếu máo như trước.

Chị Hoài cười tươi khi cầm trên tay kết quả kiểm tra thông báo con trai đã lui bệnh. Thằng bé hứa sẽ ăn ngoan, học giỏi để mẹ cho đi du lịch nhiều nơi nữa.

Người mẹ sau cơn bão tưởng như gục ngã đã đứng dậy đối diện với nỗi đau và mỉm cười ngắm bình minh mỗi sớm mai. Những lời chị viết cho con cũng như nói với chính mình: “Con sẽ là một cậu bé mạnh mẽ nhất mẹ từng thấy. Bố mẹ cũng sẽ làm hết tất cả những gì có thể tốt nhất cho con, sẽ cố gắng dành thật nhiều thật nhiều tình cảm, tình thuơng yêu cho con. Mong rằng tình thuơng yêu sẽ giúp con của mẹ có thêm sức mạnh chiến đấu bệnh tật vượt lên số phận”.

VTV2 HÀNH TRÌNH CÙNG BẠN SỐ 20: BỨC THƯ GỬI CON TRAI UNG THƯ MÁU CỦA NGƯỜI MẸ TRẺ

Nha Trang

Nguồn: Vnexpress.net

https://vnexpress.net/suc-khoe/cuoc-chien-voi-ung-thu-mau-cua-benh-nhan-nhi-4015295.htm